Tôi từng đọc ở đâu câu nói rằng:
“Hạnh phúc như một con mèo. Bạn càng săn đón thì nó càng xa lánh bạn. Nhưng nếu bạn cứ kệ nó và tập trung vào công việc của mình, nó sẽ bất ngờ đến dụi vào chân bạn và trèo vào lòng bạn”.Khi viết những dòng này tôi cũng chợt mỉm cười. Tôi biết, độc thân là khoảng thời gian quý báu để tôi có thể nhìn lại chính mình, học cách yêu bản thân mình sau thời gian yêu người, làm những gì mình thích trước khi bị ràng buộc vào một mối quan hệ yêu đương.
Thế nhưng, cũng tủi thân lắm khi đi đường và vô tình bắt gặp cảnh tượng một chàng trai đang ân cần cài quai mũ bảo hiểm cho một cô gái. Tôi cứ ngoái lại nhìn họ mãi. Tôi thầm nghĩ khi yêu nhau con người ta hạnh phúc biết bao nhiêu, chỉ những kẻ từng thất bại trong tình yêu như tôi mới nhận ra rằng hạnh phúc ấy nó đáng giá biết bao và nó cũng quá đỗi mong manh.
Liệu rằng họ có bên nhau được dài lâu hay một ngày kia lại phải xa nhau như tôi đã từng.
Và bao lâu rồi không có ai cài quai mũ cho tôi như thế? Bao lâu rồi tôi không có ai đón đưa? Bao lâu rồi tôi không có người để mà hẹn hò, mong nhớ?
Sau vài lần thất bại tôi cũng bắt đầu sợ yêu, sợ cái cảm giác trao hết yêu thương cho một người.
Và rồi duyên đến, khi mà giữa dòng người tấp nập ngược xuôi, đột ngột tôi gặp Anh.
Trái Đất này to đến vậy, giữa hơn 7 tỉ người, chỉ cần một chút sơ sẩy là đã đủ để ta lạc mất một người rất quan trọng trong đời.
Thật thương quý biết bao khi chúng ta có thể gặp được một người như thế, yêu em như thế!
“Mỗi một người trong chúng ta đều giống như Nobita, luôn cảm thấy bản thân mình không xứng với Shizuka, nhưng nếu như người ấy thích bạn, người ấy sẽ không bao giờ chê bai sự bình phàm của bạn!”
0 Nhận xét